Cảm nhận về đoạn thơ sau trong bài thơ Đàn Ghi ta của Lor-ca của Thanh Thảo : Không ai chôn cất tiếng đàn ... Long lanh trong đáy giếng
Không ai chôn cất tiếng đàn
Tiếng đàn như cỏ mọc hoang
Giọt nước mắt vầng trăng
Long lanh trong đáy giếng
- Hình ảnh hoán dụ: không ai chôn cất tiếng đàn và hình ảnh so sánh tiếng đàn như cỏ mọc hoang gợi thương cảm về cái chết thê thảm của nhà thơ chiến sĩ trong tay bọn phát xít, khi đất nước còn chìm trong sự thống trị dã man của chúng. Đặc biệt hình ảnh giọt nước mắt vầng trăng là một hình tượng thơ siêu thực đa nghĩa bắt nguồn từ một sự việc thực: Kẻ thù sau bắn nhà thơ đã vứt xác ông xuống giếng để phi tang. Nếu sử dụng bút pháp hiện thực thì chỉ diễn tả được đau thương và tội ác nhưng Thanh Thảo muốn nói nhiều hơn: tình thương, sự cao cả, sự tỏa sáng. Nước mắt vầng trăng là nước mắt thương tiếc vầng trăng hay nước mắt sáng đẹp và vĩnh cữu vầng trăng? Có lẽ là cả hai. Giếng nước, nơi kẻ thù vứt xác ông, lại là nơi sáng long lanh, tâm hồn ông như có vầng trăng soi vào, sự dập vùi chuyển
Hoá thành thăng hoa, sự thê thảm chuyển hóa thành sự tôn vinh. Và đó là chiến thắng, là sự bất tử của người anh hùng.
Khổ thơ đã hội tụ được cả cái chết bi thảm và tiếng đàn kì diệu của Lorca. Nhưng hình tượng thơ sáng tạo, cách tân đã ca ngợi được tiếng đàn bất tử của người nghệ sĩ Tây Ban Nha, để nói lên một chân lí: nghệ thuật của nhân dân sẽ trường tồn vĩnh cửu.